Nửa đời rồi chỉ muốn được bình yên
Không mong thêm những nỗi niềm giông gió
Muốn thanh bình như ngọn cây lá cỏ
Hoà nhịp theo lời gió hát tình ca.
Nửa đời rồi mắt ơi chớ nhạt nhoà
Làn môi thắm đừng xót xa thêm nữa
Trái tim côi vẫn ngập tràn ngọn lửa
Sưởi ấm tâm hồn đang chan chứa yêu thương.
Nửa đời rồi sắp đi hết con đường
Nơi trần gian vô thường đầy ái ố
Chỉ ước sao những niềm vui nho nhỏ
Theo hết cuộc đời bớt sóng gió thương đau.
Nửa đời rồi mình vẫn còn bên nhau
Là hạnh phúc của sắc màu cuộc sống
Nắm chặt tay ta cùng hoà ước mộng
Ấm áp cõi lòng mãi da diết khôn nguôi.
Nửa đời rồi hãy sống cho mình thôi…
Cảm xúc sau khi đọc bài thơ
Bài thơ như một lời tự sự thầm thì, như tiếng lòng của một người đã đi qua nửa đời người với bao thăng trầm, giờ chỉ mong tìm về bến bờ bình yên. Mỗi câu thơ chạm nhẹ vào tâm can người đọc, gợi lên những suy tư về cuộc sống, về hạnh phúc và những điều giản dị mà sâu lắng.
“Nửa đời rồi chỉ muốn được bình yên” – câu mở đầu như một lời thú nhận chân thành, không còn khao khát những điều lớn lao, không mong đợi những giông tố cuộc đời, mà chỉ ước ao được sống thanh thản như “ngọn cây lá cỏ”, hòa mình vào nhịp điệu dịu êm của thiên nhiên. Đó không phải là sự đầu hàng, mà là sự chấp nhận và buông bỏ để tìm về với chính mình.
Hình ảnh “mắt ơi chớ nhạt nhoà”, “làn môi thắm đừng xót xa” và “trái tim côi vẫn ngập tràn ngọn lửa” gợi lên một nghịch lý đẹp đẽ: dù đã trải qua bao mất mát, tâm hồn tác giả vẫn giữ được sự ấm áp và niềm yêu thương. Đó là sức mạnh của một trái tim biết “sưởi ấm” chính mình giữa những cô đơn, biết giữ lửa cho dù cuộc đời có vô thường, ái ố.
Khổ thơ thứ ba như một lời nhắn nhủ về những “niềm vui nho nhỏ” – thứ hạnh phúc giản dị nhưng bền vững, có thể xoa dịu những “sóng gió thương đau” của kiếp người. Đó không phải là ước mơ xa vời, mà là những điều gần gũi, dễ tìm thấy trong từng khoảnh khắc sống.
Đến khổ thơ cuối, cảm xúc bỗng trào dâng khi tác giả nhắc đến “mình vẫn còn bên nhau” – đó là hạnh phúc lớn lao nhất, là “sắc màu cuộc sống” giữa một thế giới đầy biến động. Hình ảnh “nắm chặt tay ta cùng hòa ước mộng” thật đẹp, như một lời hứa về sự đồng hành, về những yêu thương còn mãi dù nửa đời đã trôi qua.
Kết thúc bài thơ, câu “Nửa đời rồi hãy sống cho mình thôi…” vang lên như một tuyên ngôn nhẹ nhàng mà dứt khoát. Đó không phải là sự ích kỷ, mà là sự tự cho phép mình được sống trọn vẹn, được yêu thương bản thân, và tìm thấy bình yên trong những điều giản dị nhất.
Bài thơ như một bản nhạc trầm lắng, da diết, khiến người đọc không khỏi ngẫm nghĩ về cuộc đời mình. Nó nhắc nhở ta rằng, dù thế gian có xô bồ, dù nửa đời đã qua đi, thì hạnh phúc vẫn luôn ở quanh ta – trong những yêu thương, trong những khoảnh khắc bình yên, và trong chính sự chấp nhận của trái tim. Một bài thơ đẹp, sâu lắng và đầy triết lý nhân sinh!
Bài viết thực hiện bởi MyhanhUS. Thơ Hương Mùa Thu.
Bạn có thể quan tâm