Cuộc sống luôn ẩn chứa những nghịch lý, và sự mất mát có lẽ là một trong những điều khó chấp nhận nhất. Thế nhưng, giữa những khoảng trống mà ta tưởng chừng như vĩnh viễn ấy, vũ trụ lại âm thầm gieo mầm cho những điều mới mẻ. Khi một cánh cửa khép lại, một lối đi khác dần hé mở, đôi khi không ngay lập tức, mà như ánh bình minh chờ đêm tàn.
Hãy nghĩ về những chiếc lá rụng xuống vào mùa thu. Chúng buông tay khỏi cành không phải để chấm dứt, mà để nhường chỗ cho những chồi non biếc xanh vào xuân. Tự nhiên dạy ta rằng “hy sinh” và “tái sinh”luôn song hành.
Trong đời người cũng vậy, đánh mất một giấc mơ có thể dẫn ta đến hành trình khác ý nghĩa hơn, hoặc một mối quan hệ đổ vỡ giúp ta nhận ra giá trị của yêu thương chân thành.
Đừng quên rằng “con người cần trải nghiệm mất mát để trưởng thành”. Như hạt giống phải nứt vỏ mới thành cây, ta cần thoát khỏi vùng an toàn để khám phá sức mạnh tiềm ẩn.
Nhà văn Paulo Coelho từng viết: “Bạn càng dành thời gian níu giữ điều không thuộc về mình, bạn càng đánh mất cơ hội tìm thấy điều xứng đáng.”
Đôi khi, buông bỏ không phải là từ bỏ, mà là dũng cảm tin vào những điều chưa định hình.
Tất nhiên, không phải mọi mất mát đều ngọt ngào. Có những nỗi đau tưởng chừng không thể hàn gắn, nhưng chính chúng nhắc nhở ta về sự mong manh của cuộc sống và lòng trân trọng từng khoảnh khắc.
Quan trọng là thái độ đón nhận; ta chọn đắm chìm trong quá khứ hay dùng nỗi buồn như phân bón nuôi dưỡng hiện tại?
Hãy nhìn lại hành trình của bạn: Những thứ tưởng như “mất đi” có thực sự biến mất, hay chỉ thay hình đổi dạng để dẫn lối cho hạnh phúc lớn lao hơn? Biết đâu, một ngày nào đó, bạn sẽ cười nhẹ nhìn lại và thầm cảm ơn vì những điều đã qua…
Bài Viết & Ảnh : MyhanhUS