“NỬA ĐỜI CÒN LẠI” & DƯ ÂM CỦA CHỮ “BUÔNG”

Nửa đời còn lại học chữ buông

Buông lo, buông nghĩ, buông u buồn

Buông tâm bận rộn chuyện nhân thế

Buông tham, sân, si; hận càng buông.

Nửa đời còn lại học chữ yêu

Yêu hoa, yêu cỏ, yêu nắng chiều

Yêu đời, yêu mình, yêu mọi thứ

Đừng để tâm hồn ta cô liêu.

Nửa đời còn lại sống tùy duyên

Tính toán sinh thêm lắm muộn phiền

Mọi chuyện vui, buồn tùy phận số

Giữ Tâm – Thân – Trí được bình yên.

Nửa đời còn lại học chữ an

An cư, an lạc, thân an nhàn

An nhiên, an phận, tâm bình thản

Mặc đời không ít những gian nan.

Nửa đời còn lại sống vui tươi

Giữ cho đôi môi những nụ cười

Học cách bình tâm và chấp nhận

Mong đời những giây phút thảnh thơi.

Một bài thơ của Tạ Công Dũng

Cảm xúc sau khi đọc bài thơ

Bài thơ như một bản hòa ca nhẹ nhàng về triết lý sống ở nửa đời người, khi những bon chen, xô bồ dần lắng lại, nhường chỗ cho sự tĩnh tại và an nhiên. Từng khổ thơ là một lớp lang chiêm nghiệm, như những nấc thang dẫn lối tâm hồn ta về với sự bình yên đích thực.

Mở đầu bằng “học chữ buông”, tác giả không chỉ nói đến việc buông bỏ những muộn phiền, mà còn là buông cả những xiềng xích tâm lý như tham, sân, si, hận – những thứ khiến đời người chật hẹp. Câu thơ giản dị mà thấm đẫm tinh thần Thiền, nhắc nhở rằng hạnh phúc đôi khi bắt đầu từ những điều ta dám buông tay.

Đối lập với sự buông bỏ là “học chữ yêu” – yêu từ những điều nhỏ bé như hoa cỏ, nắng chiều, đến yêu chính mình và cuộc đời. Khổ thơ này như một lời tự nhủ: đừng để tâm hồn cô liêu bằng cách mở rộng trái tim, bởi yêu thương chính là liều thuốc chữa lành mọi vết nứt trong tâm hồn.

Hai khổ tiếp theo là sự hòa mình vào dòng chảy “tùy duyên”“chữ an”. Tác giả gạt bỏ những toan tính khiến lòng thêm nặng trĩu, chọn sống thuận theo tự nhiên, giữ cho Tâm – Thân – Trí luôn cân bằng. Những từ láy an cư, an lạc, an nhiên lặp đi lặp lại như một câu thần chú, xoa dịu những bất an và gợi lên hình ảnh một cuộc đời tự tại, dù ngoài kia vẫn “không ít những gian nan”.

Kết thúc bằng “sống vui tươi”, bài thơ như một đóa hoa nở giữa đời thường. Câu “Giữ cho đôi môi những nụ cười” không phải là sự giả tạo, mà là kết quả của một tâm thế bình tâm và chấp nhận. Nó gợi nhớ đến lời Phật dạy: “Hãy mỉm cười, thở, và bước đi thảnh thơi” – một nghệ thuật sống mà chỉ những người từng trải mới thấu hiểu.

Đọc xong, ta thấy lòng nhẹ bẫng, như vừa được tắm trong dòng suối mát của minh triết. Bài thơ không chỉ dành cho những ai ở “nửa đời còn lại”, mà còn là lời nhắn với tất cả chúng ta: Hãy sống chậm lại, buông điều cần buông, yêu điều đáng yêu, và tin rằng an nhiên không phải đích đến, mà là cách ta đi giữa dòng đời. Một bài thơ như liều thuốc tinh thần cho những tâm hồn đang mệt mỏi!

Bạn có thể quan tâm

Lên đầu trang